Saturday, May 18, 2013

Bố gần chết tâm sự với nhóc con hậu duệ cờ vàng



Tác giả: Xích lô Việt


Ở cái tuổi cận kề miệng hố bố cảm nhận rằng đến lúc cần phải truyền cho con tất cả kinh nghiệm thăng trầm cuộc đời mình để con hiểu hơn về sự nghiệp của bố, cái sự nghiệp mà khi cuộc đời bố đã tiến sát gần đến cái quan tài mà nó vẫn còn lởm chởm chông gai và ngổn ngang xà bần: Sự nghiệp cờ vàng.
Lá cờ vàng của chúng ta xưa nay vẫn luôn luôn là biểu tượng để tập hợp những nạn nhân cộng sản (CS), những người không chấp nhận CS và chống cộng bằng mọi giá. Cũng không ít người là thành phần bị CS bợp tai đá đít tống khứ sang đây tức quá không biết làm gì bèn quơ lấy lá cờ vàng chửi bới trả đũa. Cũng có những thành phần “homeless,” chẳng có thâm thù gì, ăn no rửng mỡ, phất lá cờ vàng chống cộng làm vui, đi biểu tình cho nó tiêu mỡ lại được tiếng là đấu tranh, là có lập trường.
Bố đã nhân danh lá cờ này bao năm qua để chống cộng, để thỏa lòng thù hận, để tồn tại trên cái xứ người này, và để còn được vuốt ve sờ mó mân mê cái hư danh quá khứ.
Sở dĩ cho đến hôm nay vẫn còn rất nhiều kẻ phất lên lá cờ vàng ba sọc đỏ và hô hào chính nghĩa quốc gia chống lại CS vì lá cờ đó vẫn còn ép phê trong việc gây dựng phong trào, tập hợp bầy đàn. Bởi vì nó vẫn còn giá trị để móc túi những kẻ hoang tưởng u mê, bởi vì vẫn còn đó những thành phần cực đoan dốt nát lịch sử, không biết cội nguồn cuộc chiến phi nghĩa và còn mơ mộng với ảo tưởng còn cơ hội lật đổ CS. Những thành phần này thiếu đầu óc nhưng thừa lòng thù hận. Không có bọn này thì lá cờ đã được ngủ yên.
Từ lâu bố đã nhận ra rằng một bộ phận trong cộng đồng người Việt hải ngoại, thành phần hưởng lợi từ cuộc chiến, xem tư tưởng chống cộng như một sự khẳng định mình, như một món trang sức cho cái nhãn hiệu tỵ nạn. Tư tưởng chống cộng phải được xem như một lập trường kiên định hàng đầu, bấu víu vào nó để tự đánh lừa mình, để có cảm giác rằng ta đây đang ở một chiến tuyến khác ngang cơ với CS, quên đi nỗi ô nhục thất trận, quên đi nỗi uất nghẹn bị Mỹ chơi xỏ bỏ rơi không thương tiếc. Họ rất yếu kém trong tư duy chính trị, rất nhút nhát và chỉ to mồm dựa vào hội chứng bầy đàn. Họ chửi rất hăng, quần tụ được nhiều nhưng cũng chỉ là một bầy đàn ô hợp. Họ hô hào và ứng xử theo đám đông một cách máy móc không suy xét, họ bị cuốn theo đám đông và rất dễ trở thành quá khích, cũng chính vì họ quá cay cú CS, chỉ chờ có cơ hội để trút bớt lòng hận thù cho được nhẹ nhõm. Cái nỗi niềm cay cú mà gần bốn chục năm rồi nó vẫn chưa có liều thuốc nào có thể tiêu hóa nổi.
Thất bại ô nhục năm 1975 mất hết danh vọng tiền bạc và bị CS nó bắt cuốc đất trong các trại cải tạo làm họ căm thù CS vô cùng. Qua được bên Mỹ họ dần hoàn hồn, mặt bắt đầu có máu, lá gan bắt đầu hồi sinh trở lại và nhận ra rằng Mỹ có môi trường tự do để họ trút giận, xả xú bắp lòng hận thù.Thế là họ tập họp nhau lại như ngưu tầm ngưu mã tầm mã để tố cộng và biểu tình. Cội rễ mọi hành động của họ đều xuất phát từ mối thù CS năm xưa đã tước đoạt của họ tất cả những quyền lợi, những ân ân sủng do đế quốc ban cho.
Những năm đầu tị nạn họ vẫn còn hăng tiết vịt, hăng tiết vịt cộng với cái ngu dốt làm cho họ hoang tưởng trầm trọng. Một số quá khích được các chiến hữu bốc lên mây khoái chí manh động mộng thành người hùng, hoang tưởng là Mỹ nó ủng hộ vì Mỹ cũng là kẻ chiến bại dưới tay Cộng Sản Việt Nam (CSVN), định vác lá cờ vàng về Việt Nam kiếm ăn như những nhân vật Mai Văn Hạnh, Hoàng Cơ Minh... đã phải trả giá thê thảm. Chưa hết, Võ Văn Đức háo danh định chơi nổi âm mưu đánh bom đại sứ quán VN tại Thái. Không những Mỹ nó không bênh mà còn “khuyến mãi” cho 6 cuốn lịch rồi tống cổ sang Thái xử tiếp. Tòa Thái cũng nhiệt tình đóng góp ủng hộ thêm 12 cuốn lịch nữa để có thêm thời gian gặm nhấm mộng cờ vàng.
Họ ngu đến độ phải mất mấy chục năm họ mới nhận ra được rằng dù Mỹ thua trong cuộc chiến, CSVN không còn là kẻ thù của Mỹ nữa mà còn là bạn, là đối tác hợp tác phát triển. Cả thế giới đang bang giao và làm ăn với VN một cách hòa bình không có khe cửa hẹp nào để lá cờ vàng chui vào để hy vọng có được một chút chú ý của quốc tế.
Thế là những con người ấu trĩ này chỉ còn cách cố bấu víu lấy nhau, bấu víu lá cờ vàng để động viên an ủi nhau, để làm cái phao, cái điểm tựa cuối cùng chống lại CS, chỉ vì lý do duy nhất họ quá cay cú căm thù CS. Tuy nhiên hành động của họ càng ngày càng thêm lố bịch nhố nhăng dẫn đến việc làm mất niềm tin trong giới trẻ, làm ô uế lá cờ vàng. Chính vì vậy mới có chuyên một họa sĩ trẻ con cháu cờ vàng vô tư cho lá cờ vàng trôi tuột vào tận cái chậu rửa chân trong một tác phẩm hội họa làm họ cứ như lọan cả lên.
Thế hệ cờ vàng thứ nhất hầu hết đều ăn bám xã hội Mỹ cho nên rất rảnh rỗi để đàn đúm nhau mà đề tài chống cộng vẫn luôn là đề tài hấp dẫn họ. Nói là chống cộng cho oai chứ thất ra họ biết chẳng thể nào chống được mà chửi cộng mới là đề tài chính. Mấy chục năm qua là thời gian bùng nổ những từ ngữ chửi rất phong phú trong thế giới cờ vàng. Chống cộng không thể không nói đến biểu tình. Nhưng biểu tình với đối tượng nào đây? Không thấy CS đâu cả họ phải tìm ai đó chụp lên đầu cái nón cối để có cớ mà biểu tình hâm nóng tinh thần cờ vàng.
Những hình ảnh các con thấy bề ngoài của các cuộc biểu tình chỉ là bề nổi, hình ảnh dễ thấy nhất là thi nhau hò hét tưởng chừng như ăn tươi nuốt sống đối thủ nhưng chỉ là những vở diễn thôi con ạ. Mặt trái của những cuộc biểu tình mới là động cơ khiến họ tụ tập nhau đó là lý do thích đàn đúm ham vui. Những dịp này người ta được dịp gặp nhau nói năng thả cửa vì toàn là đồng hương tha hồ trao đổi tâm sự mọi thứ trên đời bằng tiếng Việt, xả stress những ngày xung quanh toàn mắt xanh mũi lõ chỉ biết nói chuyện bằng tay. Đây là dịp để họ khoe con khoe cháu, hỏi thăm nhau về thuốc men bệnh tật hỏi han nhau con chó đã động đực chưa. Liền sau đó họ hô đả đảo theo tiếng hô bầy đàn mà chẳng biết đả đảo cái gì.
CS nó có nhiều cái quá giỏi nhưng bố chẳng thể khen chúng được mà ngược lại phải tìm cách để chê, phải bới móc ra cho đuợc cái yếu kém cái khuyết tật của nó để sỉ vả nguyền rủa nó cho nó sướng cái lỗ tai cho nó oai cái lỗ mồm, cứ gặp nhau là vạch lá tìm sâu để tố khổ nó để hài tội nó để gật gù với nhau mà hả hê cái bụng. Thế nhưng mỗi bước đi lên, mỗi thành công của CS lại là mỗi cú bạt tai đau điếng mà bố từng phải hứng chịu. Mỗi sáng thức dậy, xem tin tức về VN bố lại phải điểm tâm thêm vài ba cú bạt tai, tráng miệng bằng vài cú đá đít, vài cú hồi mã thương, vài cú bạt rờ que, vài cú đấm đau nhói tâm can.
Con hãy nhìn xem, những cuộc biểu tình ô hợp chỉ toàn dân ăn không ngồi rồi không việc làm, thiếu kiến thức, nhưng thừa mứa thời gian, toàn là dân già háp khú đế ăn bám xã hội, lê chân không vững, nhưng cái mồm còn ngoác ra to khỏe vô cùng, và vẫn còn tác dụng khủng bố lợi hại. Mọi thứ đã xuống cấp nhưng cái mồm thì không. Vẫn còn phun được nước thối vẫn chửi vung xích chó, vẫn chụp mũ vẫn lươn lẹo điêu ngoa vẫn lừa bịp xảo trá. Mấy chục năm qua họ đã phát triển trình độ chửi nhau thượng thừa, sáng tác ra đủ ngôn từ hình tượng nhất.
Họ lấy biểu tình làm vui, làm nơi đàn đúm tán gẫu truyền lửa cho nhau chống cộng. Họ hè nhau nói xấu xuyên tạc CSVN, cùng nhau gật gù tán đồng nhưng trong bụng họ biết rõ là đang tự lừa dối mình. Họ không dám nói điều gì tốt về CS, họ sợ chính những người cùng hội cùng thuyền với mình tẩy chay và khủng bố. Về VN họ thấy quá nhiều đổi thay diệu kỳ, cuộc sống đang đi lên mạnh mẽ từng ngày, nhưng họ chẳng dám nói thật với nhau một lời ngợi khen đất nước, sợ bị cho rằng tuyên truyền cho CS.
Cứ như thế gần bốn chục năm rồi vẫn cái trò bưng tai bịt mắt nhau không có gì thay đổi. Vũ khí của họ chống cộng mấy chục năm cũng vẫn chẳng có gì ngoài cái mồm và cái que cờ vàng hết đát.
Để vực dậy tinh thần cho nhau, lâu lâu họ hè nhau lủ khủ quần áo rằn ri, mũ nồi giày bốt, vài cây súng nhựa trẻ con, khoác vào chỉ để đi qua đi lại, đi tới đi lui, đi vòng vòng ở một góc phố gọi là diễu hành. Khi súng thật có trong tay thì họ bỏ chạy vứt bố cả súng, quẳng cả ba lô giày dép, qua đây họ chơi súng nhựa đồ siđa đeo vào để chụp hình quay phim để mà lấy khí thế chống cộng. Họ tự biên tự diễn những tiểu phẩm hài nhố nhăng trên đường phố một cách vô tư, cũng diễn văn, cũng dậm chân chào nhau, cũng quốc ca quốc kỳ. Như thế họ ôn lại những năm tháng họ cho là hào hùng và cố quên đi nỗi ám ảnh những tháng ngày phải tuột quần vứt dép chạy như một bầy vịt.
Tuy họ mặc vào bộ quần áo lính siđa đeo cây súng nhựa nhưng có vẻ như họ rất hãnh diện. Hình như cây súng nhựa cũng phần nào củng cố làm ấm cho lá gan của họ, và cũng không ít kẻ nghĩ rằng bên kia đại dương, bọn CSVN đang nhìn họ với cặp mắt kiêng nể dè chừng, và họ tin rằng cuộc biểu dương đi tới đi lui là bức thông điệp gửi CSVN nhắc nhở cho bọn CSVN biết rằng cái quân đội cộng hòa vẫn còn đây, tuy không uýnh lại tụi mày nhưng vẫn còn dư sức đi tới đi lui khiêu khích chọc quê chúng mày cho bõ ghét. Thế rồi họ ru ngủ nhau tâng bốc nhau, xưng tụng nhau rồi cùng nhau hội họp phán đoán xem... ngày CS nó quy tiên như thế nào.
Cao điểm của sự nhố nhăng là họ hí hửng mừng rỡ tung hô một thằng con nít tự xưng là tướng Hải Quân Hoa Kỳ gốc cờ vàng. Một tướng lãnh Hoa Kỳ oai như thế đứng trước họ mà vẫn lễ phép xưng hô con cháu với họ thì không phồng mũi sướng đê mê sao được. Hơn nữa tướng này lại là con cháu dòng dõi cờ vàng nữa thì quả là niềm hãnh diện lớn lao. Cứ thế cả bầy cờ vàng già đầu bị thằng con nít nó làm xiếc, nó quay mòng mòng như dế, nó cho vào tròng dễ như móc đồ trong túi. Thế mà họ vẫn phồng mũi tự hào, họ xun xoe chào đón nâng bi nó, họ đê mê hoan hỉ với những lời hứa của thằng bịp, lòng họ lại dâng trào niềm kiêu hãnh hão huyền và dâng trào niềm tin phục quốc. Cái lòng cay cú hận thù làm họ u mê như thế đấy. Còn có gì để nói hay không.
Họ luôn luôn thủ sẵn những cái nón cối lợi hại để sẵn sàng chụp lên đầu kẻ nào họ không ưa. Bóng ma CS còn lởn vởn ám ảnh họ đến nỗi họ nhìn đâu cũng thấy CS. Thế là họ thi nhau chụp nón cối cho nhau xem như hành động “tiên hạ thủ vi cường” - thà bắn lầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng họ lại cực kỳ sợ hãi ảnh hưởng của CS. Họ sợ vu vơ, tự kỷ ám thị, thậm chí đến cái ngày sinh của lãnh tụ CSVN họ cũng sợ nốt, họ chống đối một “show” diễn ca nhạc cũng chỉ vì nó được trình diễn vào ngày 19 tháng 5, ngày ông Hồ Chí Minh ra đời. Họ hăm dọa nhà hàng tổ chức tiệc sinh nhật của một nhà báo chỉ vì nó được tổ chức đúng vào ngày 19 tháng 5.
Cái mà họ sợ nhất là những cơ quan truyền thông quốc tế và hải ngoại đưa tin ca tụng thành công của CS. Họ cũng lo sợ ngày nào đó truyền thông CS tràn sang Mỹ sẽ bẻ gãy luận điệu bịp bợm của họ và nguy hại hơn là hình ảnh của Việt Nam hiện đại hấp dẫn chinh phục được tầng lớp trẻ trưởng thành tại Mỹ. Vì vậy họ vô cùng hốt hoảng khi nghị quyết 36 của CSVN ra đời. Họ cường điệu lên về mối nguy hại của nghị quyết 36, họ báo động cho nhau giống y như những con thú hoang kêu chí chóe hoảng loạn khi ngửi thấy hơi loài sư tử, và họ bắt đầu thấy bóng ma CS lấp ló nhiều hơn.
Bóng ma CS nó hiện diện trong các cuộc trình diễn văn nghệ có các nghệ sĩ trong nước, nó lù lù ẩn hiện trong tấm thảm đỏ trải chân, nó nhe răng khiêu khích trong cái sợi dây thắt lưng quần của nghệ sĩ. Nó nhảy xổ vào các tờ báo hải ngoại, nó chui tọt vào cả các cơ quan dân cử và rồi nó an tọa trong cái chậu rửa chân để làm nhục lá cờ vàng.
Họ rất nhút nhát và thiếu tự tin. Họ gập mình trước người da trắng nhưng lại hùng hổ thô bạo với đồng bào. Họ chửi rủa thậm tệ những người họ không ưa ngay trên đường phố bằng những lời lẽ của bọn dân chơi cầu ba cẳng, họ nhổ nước bọt thối vào những người họ ghét, họ vạch quần chĩa vòi đái trước cửa tòa soạn báo mà họ đang biểu tình chống đối, họ trét cứt vào cửa hiệu người ta, họ ứng xử như những tên côn đồ hung hãn. Những hành động ấy họ gọi là “chống cộng.”
Nhưng khi biểu tình bao giờ cũng phải có những lá cờ Mỹ chống lưng để chứng minh lòng trung thành và ước vọng được quy phục.
Những ngày họ mới qua đây, lá cờ vàng đã là phương tiện kiếm ăn vô cùng béo bở cho nhiều tay hoạt đầu, cơ hội chính trị. Đến nay tuy khó khăn hơn nhưng nó vẫn còn kiếm chác được, vì vậy cho nên những màn hoạt kê cờ vàng vẫn tồn tại. Thời thế đã đổi thay, CS đổi thay, thế giới đổi thay, duy có cộng đồng cờ vàng là y như cũ, có khác chăng là thành viên của nó càng ngày ít đi, càng già đi, thân xác héo úa, và càng ngày càng trơ trẽn lố bịch. Bố theo lá cờ này quá lâu nên da cũng đã vàng úa héo hắt theo lá cờ, mặt thì hằn lên những sọc thời gian mà công cuộc chống cộng vẫn còn mịt mù xa vời vợi.
Đến lúc này bố cảm thấy cần phải nói cho con biết tường tận về lá cờ của chúng ta để con chọn cách ứng xử có lợi cho mình tùy tình thế. Dù phất lên lá cờ vàng nhưng hầu hết dân cờ vàng đều mù tịt về lịch sử ra đời của nó
Lá cờ vàng ba sọc đỏ này thoát thai từ giải pháp Bảo Đại do liên minh Vatican-Pháp cho ra đời vào năm 1948. Giải pháp Bảo Đại là do chủ trương của Vatican được công khai hóa bởi lời tuyên bố vào ngày 28 tháng 12, 1945 của viên Khâm Sứ đại diện của tòa thánh Vaican tại Hà Nội là Tổng Giám Mục Antoni Draper (Việt Nam Niên Biểu 1939-1975 Tập A: 1939-1946). Kiểu dáng lá cờ cũng được một linh mục sáng tác làm biểu tượng quyền lực của Vatican rồi ngụy tạo thành biểu tượng của chính nghĩa quốc gia và những người quốc gia chống cộng.
Người ký văn bản “Pháp Quy Tạm Thời” cho thi hành treo Quốc Kỳ vàng ba sọc đỏ và bài Quốc Ca của Lưu Hữu Phước vào ngày 1 tháng 6, 1948 (nhằm ngày 24 tháng 4 năm Mậu Tý) là một tay Việt gian chính gốc: Thủ Tướng dân Tây có vợ đầm Nguyễn Văn Xuân. Người đề nghị lấy lá cờ vàng ba sọc đỏ thay cho lá cờ quẻ Ly là André Trần Văn Đôn, là tà lọt, tức là “Aide de camp” của ông Xuân.
Những chính phủ do ngoại bang đẻ ra từ Bảo Đại đến Ngô Đình Diệm, và các chính quyền tại vị đến 30 tháng 4, 1975 đều do ngoại bang nuôi dưỡng, trang bị và sai khiến.
Phất lá cờ này, chính quyền bù nhìn làm tay sai cho ngoại bang tự tin hơn, bấu víu lấy nó, họ trút đi được phần nào mặc cảm Việt gian. Và bọn xâm lược ẩn mình tốt hơn để dễ bề sai khiến bầy tôi cờ vàng. Như vậy lá cờ vàng che đậy được cho cả quân xâm lược và chính quyền Việt gian. Thật là cao tay, thật là vẹn cả đôi đường. Lá cờ vàng có nhiệm vụ lịch sử của nó là như thế.
Quốc ca của chúng ta nguyên là bài Sinh Viên Hành Khúc do Lưu Hữu Phước sáng tác năm 1942, năm 1943 nó được cả 3 kỳ biết đến với cái tên Tiếng Gọi Thanh Niên. Ta chôm bài hát này chế biến lại rồi đặt tên “Tiếng gọi công dân” để làm bài quốc ca mà ta hát như con vẹt cho đến tận hôm nay. Về tuổi tác, bài Tiếng Gọi Thanh Niên được 6 tuổi thì lá cờ vàng của chúng ta mới chào đời. Thông thường, quốc kỳ của các quốc gia trên thế giới xuất hiện trước bài quốc ca. Lá cờ của chúng ta lại ra đời sau bài hát mà ta gọi là quốc ca đến 6 năm, đây là sự vá víu vụng về nghịch thường.
Lá cờ Pháp ra đời trong cuộc cách mạng 1789 thì 3 năm sau, năm 1892 quốc ca pháp mới có mặt.
Cũng như Pháp, lá cờ Mỹ xuất hiện trong cuộc chiến tranh Cách Mạng 1776-1783 nhưng mãi tới khi tiến hành cuộc chiến Anh-Mỹ 1812, bản quốc ca Hoa Kỳ mới ra đời do một sĩ quan Hải Quân Mỹ sáng tác và sau đó được Quốc Hội Mỹ chấp thuận.
Bài Kimigayo quốc ca nhật ra đời năm 1893 (Minh Trị 26). Quốc kỳ Nhật hình tròn đỏ trên nền màu trắng ra đời năm 1854.
Việc quốc kỳ ra đời sau quốc ca đến 6 năm có lẽ đây là lá cờ độc nhất vô nhị không đụng hàng. Bài hát ta gọi là quốc ca cũng chôm chĩa của Việt Cộng nốt vì đây là bài của Lưu Hữu Phước. Lưu Hữu Phước viết bài này để kêu gọi lòng yêu nước, kêu gọi thanh niên đứng lên chống thực dân Pháp, tác giả lại là một tay Việt Cộng có hạng. Thế mà ta lại chôm bài này để kích động đồng bào chống Việt Cộng thì rõ ràng chúng ta đã khập khiễng ngay từ gốc rồi, lại thêm một nghịch thường nữa. Đến bài quốc ca mà cả một “quốc gia” không ai làm được phải chôm chĩa của Việt Cộng thì còn nói gì đến chống cộng. Việc bị Việt Cộng nó uýnh te tua tơi tả, thầy trò bỏ mặc nhau chạy vắt giò lên cổ là chuyện tất yếu. Thế mà bây giờ lại còn mưu đại sự phất lá cờ vàng để mưu đồ đánh đuổi CS để phục quốc cờ vàng, không gọi là tâm thần óc đậu thì gọi là cái gì đây?
Cái gọi là quốc kỳ và quốc ca có lịch sử chắp vá khiên cưỡng như vậy, ra đời trong hoàn cảnh như vậy, thế mà đã có một thời từng là biểu tượng quốc gia, và cho đến hôm nay, ở ngay nước Mỹ này vẫn có kẻ phất nó lên như lá cờ chính nghĩa. Không gọi là dốt nát cuống tín ngu muội thì gọi là cái gì đây?
Lá cờ đỏ sao vàng của CS nó ra đời trước lá cờ của chúng ta đến 8 năm và lần đầu tiên nó xuất hiện lại chính ở miền Nam của chúng ta ngày 23 tháng 11, 1940 trong cuộc Nam Kỳ khởi nghĩa chống thực dân Pháp. Tháng 5 năm 1941 ông Hồ Chí Minh ký văn bản quy định quốc kỳ Việt Nam là nền đỏ sao vàng năm cánh.
Bài hát “Tiến quân ca” được nhạc sỹ Văn Cao (1923-1995) sáng tác vào cuối năm 1944. Ngay sau khi ra đời, bài hát đã được các binh lính CS tiếp nhận và trở thành bài hát chính thức của Mặt Trận Việt Minh.
Như thế lá cờ đỏ sao vàng ra đời trước lá cờ vàng, nó ra đời trong kháng chiến, theo yêu cầu của cuộc kháng chiến chống thực dân. Bài Tiến Quân Ca Việt Minh sử dụng như lời hiệu triệu kháng chiến sau này trở thành quốc ca Viêt Nam cho đến nay. Quốc kỳ và quốc ca do CSVN sử dụng có một quá trình hình thành và tồn tại rất logic, rất minh bạch và chính nghĩa. Lá cờ này đã phất lên suốt hai cụộc kháng chiến giành độc lập và ngày nay nó phất phới bay ngạo nghễ ở trụ sở Liên Hiệp Quốc cùng gần hai trăm lá cờ khác trên thế giới. Trong khi đó cộng đồng cờ vàng lúc này thì cứ chống nhau chí chóe loay hoay cố vớt lấy “quốc kỳ” của mình lên từ cái chậu rửa chân.
Những điều vừa viết ra, bố biết rất rõ, nhưng luôn phải tránh né không dám thừa nhận, vì nó là vấn đề tế nhị nhạy cảm, nhất là thực tế lịch sử ảnh hưởng đến tiền đồ lá cờ vàng, ảnh hưởng đến niềm tin của người tỵ nạn, ảnh hưởng đến tinh thần chống cộng của những người quốc gia và điều quan trọng nhất là ảnh hưởng đến thanh danh và sĩ diện của cộng đồng cờ vàng. Nếu con nói điều này ra dù nó là sự thật lịch sử đi nữa, cái nón cối sẽ lập tức bay lên đầu con ngay.
Chúng ta dựa vào chính nghĩa chống cộng, chống lại sự xâm lược của CS miền Bắc, nghĩa là ta cho rằng Việt Cộng xâm lược chính đất nước của họ – Đó là một nghịch lý không thể ngụy biện. Điều nghịch thường lớn nhất là lấy một lá cờ do ngoại bang tạo ra để chống lại lá cờ xuất thân từ phong trào yêu nước kháng chiến chống thực dân thì dù có che đậy giỏi đến đâu chăng nữa, chắc chắn phải có ngày lá cờ này lòi mặt nạ hiện nguyên hình bản chất và sứ mạng nó đã được thực dân giao phó. Dù ta có ngụy biện đến đâu, có bôi nhọ CS đến đâu, và cho dù CS có xấu xa đến đâu chăng nữa, ta không thể phất lá cờ vàng như là lá cờ chính nghĩa để hiệu triệu đồng bào đứng về phía mình. Nhưng cộng đồng cờ vàng đâu nhận ra được điều này, vì lòng thù hận đã làm họ trở nên quá u mê, vì họ không còn cái gì khác để vịn vào, và vì cái sĩ diện rằng chấp nhận CS là quy phục nó.
Nói thế để con hiểu, cha đẻ của lá cờ vàng ba sọc đỏ chính là thế lực ngoại bang, nó đã mang bản chất phi nghĩa ngay từ cội nguồn của nó. Làm sao có được lòng yêu nước thương dân phía sau một lá cờ như thế? Tuy nhiên, khi nào lá cờ vàng vẫn được người ta xem là biểu tượng của người quốc gia chống cộng, thì nó vẫn còn giá trị kiếm cháo kiếm cơm của bọn cơ hội cờ vàng. Dù rằng về khía cạnh lịch sử nó chỉ là món đồ chơi đã lỗi thời của những người từ nước khác và dân tộc khác mà thôi.
Tóm lại, lá cờ vàng là chỗ dựa bám víu cuối cùng của những người chống cộng hải ngoại. Không có nó xem như không còn phong trào chống cộng và họ chẳng còn việc gì để làm. Biểu tình cố vớt lá cờ lên từ cái chậu rửa chân, và có thể phải vớt nó lên từ cái chỗ dơ dáy nào khác nữa, cũng chỉ là cố vớt vát cái sĩ diện của họ, và vớt lấy cái nồi cơm của kẻ đầu cơ lá cờ vàng.
Bọn trẻ bây giờ chơi khăm mấy ông già đau quá, lấy nghệ thuật làm bia che chắn để công khai hãm hiếp lá cờ vàng mà chẳng ai làm gì được nó cả. Nếu công nhận nghệ thuật hay im lặng thì ngậm đắng nuốt cay, tiêu vong sự nghiệp cờ vàng, nếu phản kháng thì bị chê là dốt không biết thưởng thức nghệ thuật. Nhưng họ buộc phải chọn một đường và họ đành phải chấp nhận dốt để biểu tình vớt lấy lá cờ, cứu lấy sĩ diện. Nhưng cứ cái kiểu chống cộng cờ vàng như bao năm nay thì dù có vớt nó lên khỏi cái chậu này nó cũng sẽ lại rơi vào cái bồn khác, họ sẽ phải mãi chạy theo lá cờ vàng để vớt nó lên bởi vì họ đã lỡ to mồm chống cộng mấy chục năm rồi không tuột xuống được nữa.
Những người muốn nhúng lá cờ vàng vào cái chậu rửa chân dường như muốn lôi những cái đầu ngu ngốc u mê dìm luôn vào trong cái chậu. Cho nên những tên này mới phản ứng dữ dội, lôi kéo những kẻ có đầu óc vàng khè vào cuộc. Không phải vì lá cờ bị bôi nhọ mà vì những cái đầu này bị chạm nọc. Bởi vì như đã nói, làm gì có danh dự của một lá cờ do ngoại bang tạo ra làm biểu tượng phục vụ cho ý đồ xâm lược. Họ buộc phải biểu tình để phản ứng vì nếu không thì ai biết được mai đây chẳng biết cái đầu của họ sẽ còn bị dìm xuống đâu và chắc chắn cái mùi của nó phải nặng hơn cái chậu rửa chân.
Chống cộng mà không có lá cờ vàng thì cũng như là đi buôn mà không có vốn, đi câu mà không có mồi, đi săn mà không có súng. Diễu hành mà không có lá cờ vàng thì cứ như là đi tập thể dục nhịp điệu thì làm sao gây được tiếng vang. Phải cứu lá cờ vàng bằng mọi giá là như thế.

No comments:

Post a Comment