Trên trang Facebook của Đỗ Hùng – Phó tổng thư ký Báo
Thanh niên Online có đăng một trạng thái như sau:
Trung
Quốc dùng vũ lực cưỡng chiếm Hoàng Sa là phi pháp. OK.
Nhưng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa dùng vũ lực để thống nhất đất nước, liệu họ có đủ tư cách kế thừa chủ quyền hợp pháp tại Hoàng Sa?
Nhưng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa dùng vũ lực để thống nhất đất nước, liệu họ có đủ tư cách kế thừa chủ quyền hợp pháp tại Hoàng Sa?
Là một Phó tổng thư ký của một tờ báo, ít nhất Đỗ Hùng
có một trình độ, một khả năng nhất định để có thể “leo” vào vị trí đó. Với vị
trí của mình Đỗ Hùng thừa điều kiện để tiếp xúc với những thông tin nhiều chiều,
từ đó có thể nhận thức rõ được sự thật về
cuộc chiến tranh Việt Nam.
Luận điệu “dùng vũ lực để thống nhất đất nước” thực
tế chính là những giọng điệu kêu gào “ngày mất nước”, “Việt Cộng xâm lăng cưỡng
chiếm miền Nam” v..v… của những kẻ chống cộng cực đoan, những kẻ phục vụ dưới
chế độ cũ đã cuống cuồng bỏ chạy trong ngày thống nhất đất nước, nhằm che dấu đi
nỗi nhục của những người bại trận. Phải hiểu rằng miền Nam là một phần đất của
Việt Nam do công ơn Nam tiến mở mang bờ cõi của tổ tiên trong quá khứ. Người Việt
Nam “xâm lăng, đánh chiếm” chính quốc gia của mình? Đây là một luận điệu vừa ngu xuẩn vừa lố bịch.
Cuộc chiến tranh Việt Nam thực chất là cuộc đấu tranh của dân tộc Việt Nam chống
giặc ngoại xâm và bè lũ tay sai bán nước. Vậy mà một người như Đỗ Hùng lại có
thể phát ngôn với những câu nói như vậy.
Trong
chương tám, tài liệu “Quân đội Mỹ và cuộc chiến tranh không quy ước” của tác giả
John M. Gates “The U.S. Army and Irregular warfare” có đoạn viết:
The
war in Vietnam was not a war of aggression by the North against the South, nor
was it ever a purely conventional war. From start to finish, the Vietnam War
was a people's war, and the communists won because they had, as one American
general who served in Vietnam observed
(Cuộc chiến Việt Nam không phải là một cuộc
xâm lăng của miền Bắc chống miền Nam, cũng chưa bao giờ là cuộc chiến thuần túy theo quy ước. Từ đầu tới cuối,
cuộc chiến Việt Nam là một cuộc chiến của nhân dân, và Cộng sản thắng, như một
Tướng Mỹ đã từng phục vụ ở Việt Nam đã nhận định).
Còn
tài liệu của Lầu Năm Góc (The Pentagon Papers)
(American
Intelligence estimates during the 1950s show, The Pentagon account says, that
the war began largely as a rebellion in the South against the increasingly
oppressive and corrupt regime of Ngo Dinh Diem.
“Most
of those who took up arms were South Vietnamese and the causes for which they
fought were by no means contrived in North Vietnam,” the Pentagon account says
of the years from 1956 to 1959, when the insurgency began.
There
is only sparse evidence that North Vietnam was directing, or was capable of
directing, that violence (Last quarter of 1957: 75 local assassinated or
kidnapped. On October 22, 1957, 13 Americans were wounded in three bombings in
Saigon)
From
1954 to 1958 North Vietnam concentrated on its internal development, apparently
hoping to achieve reunification either through the election provided for in the
Geneva settlement or through the natural collapse of the weak Diem regime. The
Communist left behind a skeletal apparatus in the South when they regrouped to
North Vietnam in 1954 after the war with the French ended, but the cadre members
were ordered to engage only in “political struggle.”
(Tài liệu Lầu Năm Góc nói, tình báo Mỹ ước tính trong thập
niên 1950 là chiến tranh phát khởi
phần lớn là do sự nổi dậy ở miền Nam để chống chế độ tham nhũng và càng ngày
càng đàn áp dân chúng của Ngô Đình Diệm .
Tài liệu Lầu Năm Góc nói về những năm
1956-1959, khi mà cuộc nổi dậy bắt đầu, hầu hết những người đứng lên cầm vũ khí
là những người Việt miền Nam và những nguyên nhân họ chiến đấu không có cách nào có thể bảo đó là do kế hoạch
tính toán trước ở Bắc Việt.
Chỉ có rất ít bằng chứng là Bắc Việt đã
chỉ đạo, hoặc có khả năng để chỉ đạo, những sự bạo động ở miền Nam (3 tháng cuối 1957: 75 viên chức địa
phương bị ám sát. Ngày 22 tháng 10, 1957, 13 người Mỹ bị thương trong 3 cuộc nổ
bom ở Saigon)
Từ năm 1954 đến năm 1958 Bắc Việt tập
trung vào sự phát triển nội bộ, hiển nhiên là hi vọng vào một cuộc thống nhất đất
nước hoặc qua cuộc bầu cử theo như Hiệp Định Genève hoặc là kết quả của sự sụp
đổ đương nhiên của chế độ Diệm yếu ớt. Cộng sản để lại ở miền Nam một bộ phận
nòng cốt khi họ đi tập kết ra Bắc năm 1954 sau cuộc chiến với Pháp chấm dứt,nhưng
những cán bộ được lệnh chỉ được “tranh đấu chính trị”[để sửa soạn kiếm phiếu trong cuộc
bầu cử mà Bắc Việt hi vọng, và điều này không vi phạm hiệp định Genève].)
Chỉ với những trích dẫn
như trên đã chứng minh cho sự ngu xuẩn của những kẻ có những suy nghĩ thiển cận,
đi ngược lại với lợi ích và mong muốn của đại đa số nhân dân Việt Nam.
Sẽ không có gì là ngạc
nhiên với những kiểu suy nghĩ của những người như “lều báo Đỗ Hùng” nên có thể
tạo ra được những loạt bài về Hải chiến Hoàng Sa được đăng trên Thanh Niên Online.
Một dạng phóng sự xuyên tạc lịch sử, dựa vào những tài liệu tâm lý chiến của chế
độ cũ, dựa vào những lời tường thuật mơ hồ của một số nhân chứng để tôn vinh những
kẻ trốn tránh trách nhiệm, phản bội đồng đội, thậm chí “cố tình bắn lạc” để tiêu
diệt đồng đội nhằm che dấu tội ác dâng quần đảo Hoàng Sa - Việt Nam cho Trung
Quốc. Xuyên tạc lịch sử, đánh tráo khái niệm là tội ác không chỉ của ngày hôm
nay mà còn về sau.
Lấy vỏ bọc nghề nghiệp để
che dấu toan tính ma quỷ của mình thì đó là ác nghiệp. Cây kim trong bọc lâu ngày
cũng sẽ lòi ra. Vậy thôi.
No comments:
Post a Comment